Chủ động làm thương hiệu
Thương hiệu Quốc gia và bài toán vươn ra thế giới | |
Chưa có quy chế lựa chọn thương hiệu cho các sản phẩm địa phương |
Có thương hiệu nông sản Việt Nam sẽ phát triển bền vững |
Tương tự, tại thị trường trong nước cũng có khoảng 80% sản phẩm nông sản được tiêu thụ mà không hề có nhãn hiệu. Chính vì chưa có tên tuổi nên nhiều loại nông sản cạnh tranh rất kém khi ra thị trường lớn và nhanh chóng bị DN nước ngoài thâu tóm.
Ví như cà phê, gạo, mặc dù là nước đứng nhất nhì thế giới, nhưng lại bị các nước khác thâu tóm về giá, thường bị động trong giao dịch. Do đó, các DN cần liên kết để tạo thế chủ động và xây dựng cho mình một thương hiệu đủ mạnh, bền vững.
Mặc dù nằm trong nhóm dẫn đầu thế giới về xuất khẩu nông sản, nhưng có đến hơn 80% lượng nông sản của nước ta chưa xây dựng được thương hiệu, chưa có logo, nhãn mác... Đây chính là bất lợi lớn, khiến sức cạnh tranh của các loại nông sản trên thị trường rất yếu và gây thiệt hại lớn cho ngành nông nghiệp.
Điển hình chỉ vài năm trước, sản phẩm vải thiều của Việt Nam chưa được nhiều nước chú ý và biết đến thì sau khi có thương hiệu loại nông sản này đã có mặt ở nhiều nơi trên thế giới đồng thời khắc phục được tình trạng “được mùa, rớt giá” cho nông dân.
Hiện tại, ý thức xây dựng chiến lược thương hiệu của các DN Việt Nam vẫn còn rất kém, nhất là các DN kinh doanh nông sản. Chỉ có khoảng 32% DN trong tổng số DN xuất khẩu nông sản có chiến lược cụ thể, 45% không có chiến lược rõ ràng, TS. Lê Đăng Doanh - chuyên gia kinh tế cao cấp phân tích.
Muốn xây dựng được thương hiệu, trước hết mỗi sản phẩm phải thỏa mãn ba điều kiện: Đạt đến một khối lượng đủ lớn và ổn định, chất lượng đồng đều, đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm; giá bán cạnh tranh; tổ chức kênh phân phối bảo đảm lợi ích hài hòa, hợp lý với tất cả các chủ thể tham gia.
Chỉ nên chọn một vài mặt hàng nổi bật để xây dựng thương hiệu chứ không nên làm tràn lan và DN phải là đối tượng xây dựng thương hiệu chứ không phải Nhà nước, hay nông dân, PGS-TS. Vũ Trọng Khải cho biết. Để xây dựng được thương hiệu, phát triển bền vững thì các DN phải chủ động tổ chức sản xuất theo chuỗi giá trị.
Bên cạnh đó cần có các trang trại gia đình sản xuất nông sản hàng hóa quy mô lớn, được hình thành trên cơ sở tích tụ ruộng đất, cơ giới hóa để đáp ứng nhu cầu nguyên liệu cho DN chế biến và tổ chức sản xuất theo hợp đồng.
Các chủ trang trại liên kết thành lập HTX, tổ hợp tác để làm cầu nối giữa DN chế biến và các trang trại, đồng thời cũng có thể trở thành đối tác làm ăn với DN. Về phía Nhà nước, cần tạo ra khung pháp lý để các giải pháp trên được thực thi thuận lợi.
Trong quá trình hội nhập ngày càng sâu, rộng như hiện nay thì bản thân các DN phải chủ động xây dựng thương hiệu của chính mình nếu không muốn bị thị trường đào thải.