"Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Một ngày đầu năm 2015, xem “thiên văn” thấy thời tiết thuận lợi, đoàn xe Dream đã lên đường xuất phát từ Hà Nội để tới Mộc Châu, Sơn La. Rồi từ thị trấn Mộc Châu, sau đúng mười bốn tiếng đồng hồ cả vượt đường núi bằng xe máy và leo dốc băng rừng, đỉnh Pha Luông đã được chinh phục, khám phá miền biên cương.
Đỉnh núi Pha Luông |
Đỉnh Pha Luông còn có tên gọi là Bờ Lung, theo tiếng của người dân tộc Thái có nghĩa là Núi Lớn. Để đến được nơi này, từ thị trấn Mộc Châu tiếp tục chạy theo hướng cửa khẩu Loóng Sập, rẽ vào bản Dân Quân.
Từ đây, con đường chạy xe máy vào đến đồn biên phòng là con đường thử thách tay lái kinh khủng vào ngày nắng và bất khả chiến bại vào ngày mưa. Con đường chính là lòng suối chảy mùa mưa, chỉ có đất núi cứng lại trơn lì hai bên, giữa là khe suối sâu mà trộm nghĩ, nếu chẳng may chệch tay lái một chút thì không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ khoảng mười cây số đường đất dốc cua tay áo mà có đoạn chỉ bằng phẳng bằng một gang tay ngay sát mép vực sâu. Xe cài số một vít ga lớn giữ cho xe không tụt dốc nhưng tay lái lại luôn lắc theo từng mố đường.
Khi các tay lái dường như đã mỏi rã rời vì điều khiển “ngựa sắt” trên đường thiên lý, đồn biên phòng Pha Luông hiện ra sau sườn núi, nhưng cũng phải hơn một cây số đường khủng nữa mới tới nơi. Từ đồn biên phòng chỉ còn cách leo núi bằng đôi chân để tới được đỉnh Pha Luông huyền thoại. Anh chàng người Mông có tên Cha nhận dẫn đường, đeo con dao bên hông rồi lững thững leo núi.
Vốn là địa bàn phức tạp với buôn lậu đường biên, Pha Luông trước kia không cho khách du lịch đến tham quan, nhưng thời gian gần đây bắt đầu cho phép dân phượt du lịch khám phá. Đỉnh núi Pha Luông bỗng như nàng công chúa đang ngủ giữa rừng sâu được đánh thức bởi dân công sở “cổ cồn” đam mê mạo hiểm chinh phục. Từ đồn biên phòng sẽ leo núi để cảm nhận tận cùng thế nào là “Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”.
Pha Luông ở độ cao 2.000 mét so với mặt biển được ví như nóc nhà của Mộc Châu. Ngọn núi này cao, dốc, quãng đường gần 10km để trải nghiệm cùng lúc các mùa trong năm. Đường núi dốc, mặt người sau úp vào gót chân người phía trước. Lại thêm cả những hòn đá nhỏ trượt qua đế giày lăn xuống phía dưới.
Những hòn đá cuội cứ tưng tưng nhảy từ sườn núi xuống gốc cây, rồi văng sang mỏm đá bên dưới, lại bắn vào khúc cây mục rồi cứ theo triền núi mà lăn mãi xuống. Đường dốc leo cao vút rồi lại xuống dốc, thật đúng là “Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”.
Lên đến độ cao 1.800 mét, cả một quần thể rừng phong đang mùa đỏ lá hiện ra. Những đám lá phong rụng đỏ đường mòn, ngẩng đầu nhìn, tán lá phong đỏ rực trong nắng vàng mà cứ ngỡ đang ở trời Âu vậy. Qua khỏi rừng phong là đến rừng già nguyên sinh với những cây dương xỉ khổng lồ thân bằng cả người ôm và cao tới vài mét.
Những thứ quả rừng có màu sắc đẹp trông như quả mướp đắng nhỏ, bẻ ra thì ruột giống quả gấc, Cha – chàng trai người Mông dẫn đường nói không ăn được quả đó vì con sóc, con chuột nó còn không ăn.
Đi qua rừng phong, rừng trúc với con dốc thăm thẳm, cây trúc ở trên độ cao gần 2.000 mét bị gió núi, sương lạnh nên thân cương lại chỉ bằng ngón tay. Lá trúc rụng xuống thành lớp thảm trơn trượt rất khó đi, giày bộ đội phát huy tác dụng. Khi rừng trúc bị chắn ngang bởi vách đá dựng đứng, tay bám vách, chân lựa mép đá đu người lên, một khe núi sâu hun hút rồi bất chợt trời sáng bừng lên. Tất cả vỡ òa cảm xúc khi đã ra khỏi rừng và nhìn thấy đỉnh Pha Luông ở ngay trước mặt.
Đỉnh núi Pha Luông gần như bằng phẳng nhưng rất nguy hiểm, bởi bất chợt có những khe núi hẹp, khá sâu bị che lấp bằng cỏ dại. Đỉnh Pha Luông lộng gió nhìn thấy cả cột mốc biên giới Việt – Lào. “Mỏm đầu rùa” – mỏm núi trứ danh giống hệt đầu một con rùa khổng lồ mà ai lên đến Pha Luông cũng muốn có một bức ảnh chụp lại.
Đứng sát mép vực nhìn về hướng Tây chính là nước bạn Lào, xứ sở Triệu Voi. Biên giới tự nhiên Việt – Lào giống hệt sống lưng con khủng long khổng lồ. Nắng Tây đốt cho sườn núi phía bên kia cây không mọc nổi, còn sườn phía Đông thì cây cối um tùm.
Nếu đứng từ phía nước bạn Lào nhìn sang thì Pha Luông đúng là một ngọn núi lớn sừng sững hiên ngang với vách đá dựng đứng cao hàng trăm mét. Những khóm hoa đỗ quyên mọc chênh vênh mép đá. Thi thoảng có những vệt nứt gãy địa chất khá nguy hiểm.
Thú vị, nhưng cũng chỉ ở trên đỉnh núi qua bữa ăn trưa rồi nhanh chóng trở về đồn biên phòng, con dốc đi xuống có vẻ dễ thở hơn nhưng lại chùn chân, những bản người Mông thi thoảng hiện ra dưới thung lũng. Đường trở về cũng gian nan như đường đi tới Pha Luông vậy.
Mệt mỏi rã rời, nhưng tâm trạng thì đầy cảm xúc xua đi cái lạnh của cao nguyên. “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi” – nhà của chúng tôi đấy!
Pha Luông 1/2015