Yêu đồng và phượt đồng
Vùng ngoại thành Hà Nội vừa gieo cấy xong vụ chiêm xuân. Lúa đang lên xanh. Hạ nguồn sông Nhuệ xanh êm đềm, như những tấm thảm trữ tình và trở thành “đặc sản” của thời hiện đại. Nhiều bạn trẻ lòng ham thích tìm về những mái tranh bình dị, những thân đê cong cong như một bài thơ, những cánh đồng giàu có sắc diệp lục.
Vẻ đẹp đồng quê |
Họ tìm hiểu, khám phá, chụp hình và suy ngẫm. Họ gọi đó là những chuyến “phượt đồng”, như những chuyến “phượt” vùng sâu vùng xa mà hàng vạn bạn trẻ vẫn đi mỗi năm. Mỗi chuyến đi đều có cái thú. “Phượt đồng” cũng vậy, giống như nhạc sĩ trẻ đã nói rằng, anh ta no cơm nhưng lúc nào cũng thiếu không khí làng quê. Anh ta nhận ra những gì mộc mạc ở quê bao giờ cũng hiện diện trong tiềm thức, như một thứ kho tàng làm giàu có tâm hồn người.
Không phải ai cũng có một vùng ký ức để mà trở về như vậy. Anh nhạc sĩ trẻ yêu những cánh đồng đến nỗi, cuối tuần nào cũng trốn phố về để dạo đồng, ngắm cảnh. Những cánh diều bay lơ lửng trên tầng không, như muốn đưa lên trời những ước vọng của bọn trẻ làm anh ấy hứng thú.
Anh yêu những thửa ruộng xanh bao la có những người nông dân chăm chỉ làm việc. Yêu cánh cò bay lả bay la trang điểm cho bầu trời một hình ảnh đẹp đến dịu dàng. Và yêu những con đường đất thẳng tắp đan xen nhau như bàn cờ, hai bên hoa cỏ dại mọc bời bời.
Chính những hình ảnh ấy đã làm nên những bài hát trữ tình của anh. Hẳn ngày xưa, khi sáng tác bài “Dòng sông quê anh, dòng sông quê em”, nhạc sĩ Đoàn Bổng đã nao lòng trong khối kỷ niệm miền quê, và tình yêu dạt dào nên mới có lời hát đẹp đến thế: “Dòng sông Đáy quê em, sông trăng hay sông lụa, Nong kén vàng như lúa, tròn vạnh một góc trời…”.
Bây giờ Hà Nội rộng hơn. Cùng về với quê, đồng xanh và dòng sông nô nức, như lời hát của anh, tôi càng hiểu thêm tình cảm dạt dào anh dành cho đồng, cho sông. Đồng là nơi bất cứ ai cũng được giao duyên với thiên nhiên. Bởi đó là nơi sông và đồng ấp iu kết duyên cùng nhau để dệt thành tấm thảm quê hương. Sông chảy trong đồng và đồng áng nuôi dưỡng sức sống của sông, cùng tôn bồi nhau như những người con vẫn mong ước kê cao quê hương.
Sau này càng đi xa, tôi càng hiểu thêm rằng, về đồng là về với một miền ký ức đẹp với biết bao trò chơi tuổi dại. Nơi ấy cất giữ kho tàng cảm xúc đúng nghĩa, chất chứa biết bao điều cần khám phá. Bạn có tin không, các cánh đồng làng tôi đều có tên riêng, những cái tên rất đặc biệt, và chỗ nào trồng cây gì, trồng như thế nào đều được phân định rõ. Bởi thế, qua bao nhiêu thế hệ, cánh đồng không chỉ là nơi nuôi dưỡng làng tôi, mà còn cho những đứa con của làng ước mơ, sự trưởng thành.
Còn bạn, bạn yêu một dòng sông? Bạn cảm tình với một cánh đồng? Hay bạn ước ao xuôi về vùng cù lao, miền đồi đầy cây trái? Dù thế nào thì mối duyên về những cánh đồng, những con sông phải luôn được ủ ấp, trong niềm ấp iu của mỗi quả tim xúc động trước những gì quê hương ban tặng.
Đó là khối tài sản vô giá. Tiếc cho mỗi ai không có đồng để về, không có tình yêu đồng xanh để nuôi dưỡng trái tim. Cũng thật thiệt thòi cho mỗi ai dù yêu đồng, nhưng không còn để ngắm, hoặc chẳng nhìn ra vẻ đẹp của đồng để mà thương mến.
Vậy nên hãy cứ thử một chuyến “phượt đồng”, hòa mình vào không gian xanh bình dị ở một vùng quê nào đó, một miền ngoại thành nào đó, có thể bạn sẽ nhận ra mình cần sự phong phú trong đời sống tinh thần hơn mình đã từng có, và sẽ muốn về gần gũi với đồng hơn.