Góc chợ bình yên bên con sông Mai Giang hiền hòa mát rượi. Nơi góc chợ, tuổi thơ tôi lớn lên cùng tiếng lao xao mua bán của các bà, các mẹ. Chợ oằn mình cùng dân làng vượt qua bao gian khó. Chợ đi cùng ký ức của những người dân hiền hậu, còm cõi một nắng hai sương, áo nâu sòng chân chất.

Chợ quê xưa đã dần bị thay thế
Má tôi bám chợ từ khi về sống chung với ba và cho tới tận bây giờ. Má làm nghề hàng xáo. Tôi thuộc làu làu má thức dậy khi nào, ra chợ vào giờ nào và nhớ hết tên các mặt hàng khi mới lên bốn. Vào lớp 1 thì một buổi tới lớp, buổi còn lại tôi phụ má chuẩn bị hàng ra chợ. Khi thì sắp xếp vài túi mì chính, bó lại vài cột ngò gai, rồi lại lấy cái bình phun nước cho rau…
Má nhân từ và độ lượng hệt như chợ. Giọng má hiền, ai cũng quý. Thấy ai nghèo khó má lấy giá rất rẻ, nhiều khi cho không người ta. Những lần như vậy tôi giật nhẹ gấu áo má thủ thỉ: "Như thế thì đâu còn lời nữa má ơi". "Người ta khó khăn mình giúp chút có sao đâu. Giúp người, người lại giúp mình thôi con. Má may mắn được sống gần chợ, được bám chợ. Buôn bán đương nhiên phải kiếm lời nhưng má muốn san sẻ chút cho người kém may mắn hơn mình!". Nghe xong tôi lặng người đi.
Tôi nhớ chợ. Nhớ rõ từng tiếng thở dài của những thương lái buôn bán khi hàng hóa ế ẩm không bán được. Nhớ cả nét mặt buồn của thằng nhỏ xóm bên bán ổi. Nét mặt ấy luôn cúi mặt xuống khi vắng khách, mắt thỉnh thoảng ngẩn ngơ nhìn ra dòng Mai Giang hiền hòa. Nhưng khi ai đó nhắc tới trường lớp thì mắt ánh lên một niềm vui khôn xiết. Thương vô ngần nét mặt, ánh mắt ấy. Thương cả sự toan tính mà đáng ra tuổi của em phải được hồn nhiên. Lòng lại nặng trĩu… Tôi biết với em, chợ đang ấp ủ và trải dài những ước mơ bình dị của em.
Chợ quê xưa không mặc cả, thách bán gay gắt. Chỉ thấy nụ cười người bán, người mua trao nhau thân thiện. Nhớ tới chợ mà không kể tới phiên chợ Tết thì quả thật là thiếu sót. Đó cũng là phiên chợ tôi mong chờ nhất. Trước phiên chợ Tết tôi được má cho một món tiền nhỏ mua đồ mà mình yêu thích. Cầm món tiền trong tay mà lòng hân hoan lạ.
Thèm xiết bao tô bánh đúc thơm phức, những chú bóng bay tai thỏ và cả những chú tò he thổi kêu rất vui tai… Chợ Tết đông lắm! Đa dạng hóa các mặt hàng phục vụ cho Tết. Người người nhà nhà đều mong muốn có một cái Tết thật tươm tất. Và chợ quê mang đến hạnh phúc bình dị từ mong ước giản đơn ấy!
Theo học trên phố, mỗi lần về nghỉ tôi vẫn theo má ra chợ. Những người ở chợ vẫn nhớ tôi. Họ nói cười trò chuyện và nhắc lại chuyện xưa. Ôi, tình nghĩa chợ quê! Bao năm rồi ít ỏi gì đâu. Thế mà họ vẫn nhớ như in từng hành động, từng lời nói, lời chào khách mua hàng của tôi. Thấy thân thương từng gương mặt, ánh mắt người ở chợ quê mình.
Góc chợ quê xưa giờ không còn nữa. Âu đó cũng là quy luật tự nhiên! Và nhiều người bảo rằng nên mừng vì làng quê đã "thay da đổi thịt". Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy tiêng tiếc góc chợ xưa. Có lẽ tôi quá hoài cổ với lại từng hình ảnh, thước phim xưa sống bên chợ đã in đậm sâu vào ký ức của tôi. Trong giấc ngủ mộng mị xen lẫn sự bận rộn, bon chen nơi phố thị tôi thấy mình đang về chợ quê xưa bình yên thuở nào!
Cao Quyền
Đường dẫn bài viết: https://thoibaonganhang.vn/thuong-nho-cho-que-20763.htmlIn bài viết
Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2025 https://thoibaonganhang.vn/ All right reserved.