Buổi sáng thức dậy, nhìn ra đám cỏ mần trầu, tôi ngạc nhiên thấy những chiếc lá khô run rẩy. Sương sà xuống mái nhà, bồng bềnh như khói tỏa. Mùa đông đến rồi. Tôi cảm nhận làn môi của mình cũng trở nên thô ráp. Sức lan tỏa của cái lạnh trùm kín rừng cây, một màu nâu sẫm bao quanh căn nhà nhỏ của tôi, không biết nó sẽ vượt qua mùa đông bằng sức mạnh nào. Tôi mở hết các cánh cửa, mặc kệ cơn gió bất ngờ ùa về lạnh lẽo.

Ngoài kia, mùa đông phiêu du khắp các ngõ ngách của núi rừng, tôi nhận ra mình được bao bọc rất an toàn bởi hơi ấm trong gian nhà nhỏ. Mỗi vuông cửa, tôi đặt tên cho một bức tranh, chúng chuyển gam màu linh hoạt và sống động. Tôi thường chống cằm nhìn ra phía xa ngắm những bức tranh tuyệt diệu ấy.
Con đường mùa đông dẫn từ suối bật ra hơi ẩm, những dấu chân của mẹ tôi chồng lên nhau, giấu đi lớp bụi mịt mù. Có những ngày rất sớm, gà chưa cất tiếng gáy mẹ đã lạch cạch chở rau đi chợ. Bóng tối kín đặc mà chỉ có chiếc đèn pin nhỏ dẫn đường. Mùa đông như thử thách người mẹ tảo tần của tôi, nhưng với mẹ thì chẳng có e ngại nào cản trở được. Tôi cuộn mình trong chăn ấm lo cho mẹ, thấp thỏm mãi trời mới sáng.
Ô cửa sổ phía sau là bức tranh lặng lẽ, buồn vui. Con đường mòn dẫn lên đồi cao, hai bên là các loại cây nhỏ mọc chen chúc. Ngày ngày, mọi người trong bản vẫn đi lên đồi lấy củi, tìm lá thuốc hoặc mang về mớ rau. Họ là những người đàn ông, phụ nữ ít nói.
Sự có mặt của họ điểm thêm cho bức tranh đường nét mềm mại, xóa tan không khí ảm đạm của bầu trời và sườn đồi xơ xác. Họ đi thành từng tốp, những chiếc áo màu sặc sỡ, ngẫu nhiên khiến tôi lầm tưởng họ là những bông hoa đơm lên từ con đường ấy.
Có một ô cửa mà tôi thường đứng lặng rất lâu và nhìn xa xăm. Bức tranh này đơn giản nhưng lại gợi cho tôi nhiều cảm xúc. Cây xoan già cỗi, trơ trụi lá, lộ ra thân cành khẳng khiu nằm ven đường. Những ngày nắng không về, nó dường như cô độc hơn. Tôi sợ mình cũng sẽ như cây xoan ấy, một mình đứng cạnh con đường rộn rã tiếng cười.
Chẳng biết phải làm thế nào để chống đỡ những cơn gió to hay những ngày lạnh đến vô cùng. Một buổi chiều mùa đông, tôi mang trong mình rất nhiều gai nhọn, chạm đến bất cứ hình ảnh nào cũng đau.
Đôi khi trên con đường lớn, tôi không thể nào đi thật chậm rãi. Tôi lại nghĩ về những con đường nhỏ của tôi – những con đường mùa đông mà tôi chưa bao giờ đi hết.
Phùng Ly Ly
Đường dẫn bài viết: https://thoibaonganhang.vn/con-duong-mua-dong-22039.htmlIn bài viết
Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2025 https://thoibaonganhang.vn/ All right reserved.