Rau muống mùa lụt
Những cơn mưa không ngớt từ ngày này qua ngày khác làm cả cánh đồng trước nhà ngập trắng nước. Nước xâm xấp mé sân, làm gãy gục cả những thân vừng đang kết trái. Những buổi chiều ngớt mưa, các anh rủ nhau đi thả vó, các chị đạp xe đi xem nước ngập ở vùng thấp, mấy đứa nhỏ hơn thì ngồi gấp thuyền lá tre thả theo mương nước chảy. Riêng tôi, rất thích lẽo đẽo theo bà ngoại cắp rổ ra đồng ngắt đọt rau muống.
Ảnh: MH
Những cơn mưa lớn mang theo phù sa từ những dòng sông xa lạ về đồng. Những rễ muống già tưởng đã chết khô sau mùa hạ bạo liệt, được tiếp thêm sức sống bỗng nảy mầm. Những đọt muống non búng, mập mạp nhô lên khỏi con nước lụt, tua tủa khắp những mảnh ruộng trồng khoai, những bờ vùng, bờ thửa để hoang. Xắn quần ngang bắp chân, bà cháu tôi dùng móng tay bấm lách tách những ngọn rau mỡ màng. Ngọn muống mùa lụt trông thật ngon mắt, thân mập mạp, những chiếc lá non mơn mởn hãy còn khum khum, chưa kịp bung tỏa, đất cát còn bám li ti trên đầu mầm. Bà ngoại cúi lom khom, một tay cắp rổ ngang hông, một tay lần tìm, run run bấm những thân muống ngập sâu dưới nước. Tôi chạy lăng xăng, phát hiện ra chỗ nào ngọn đâm lên dày đặc là hái lấy hái để, lắm lúc còn hái nhầm cả cỏ non.
Khi mưa lại bắt đầu lây rây, bà cháu tôi mang rổ rau non trở về nhà. Bữa cơm ngày lụt với cá đồng, đậu phụ rán giòn, lạc rang muối và đọt muống xào tỏi ngon không kể xiết.
Vị ngon của rau muống mùa lụt nếu ai chưa từng ăn qua sẽ khó tưởng tượng được. Rau mang về không cần nhặt thân, bỏ lá, không có sâu bám, xào hoặc luộc sơ trộn nộm đều ngon. Rau non búng nhưng không nát, không nhạt. Có hôm nhà lấy vài trái dứa làm canh, ông ngoại tôi thường ngâm rửa thật sạch đọt muống trong nước muối, để ráo rồi dùng con dao cau xắt nhỏ thành một rổ rau sống nhỏ xanh non ngon mắt. Cứ lưng bát cơm, ông lại cho một nhúm rau muống vào rồi chan canh lên và bát cơm màu sắc với một vẻ mặt móm mém vui vẻ.
Bây giờ, đi đâu cũng thấy người ta nói đến chuyện trồng rau muống siêu tốc, phun thuốc tăng trưởng, trồng ở những vùng đầm ô nhiễm, tôi đâm ra ngại ngùng thứ rau mình vẫn ưa thích. Những ngày tháng 8 về quê, cơn lụt giam chân trong nhà, chiều ngớt mưa, tôi rủ đứa cháu cắp rổ ra đồng tìm rau muống. Cánh đồng trước nhà không nhiều thay đổi, cảm giác dầm chân trong nước lạnh của tôi vẫn như xưa, tôi cũng ngắt được lưng rổ đọt rau non búng, chế biến thành ba món, xào, nộm, ghém canh dứa. Nhưng đã thiếu vắng những tiếng nói ân cần của ông bà ngoại, vắng tiếng cười đùa của các anh chị. Tôi và miếng cơm ngọt ngào mà nước mắt chực lăn ra bờ mi.
PV