Chút suy tư về số phận
Họa sĩ Doãn Hoàng Lâm |
Họa sĩ Doãn Hoàng Lâm được sinh ra bởi người bố nổi tiếng là đạo diễn Doãn Hoàng Giang và người mẹ xinh đẹp diễn viên Nguyệt Ánh. Bố mẹ anh vốn là một cặp đôi long - phượng mà giới sân khấu ai cũng biết đến. Doãn Hoàng Lâm là kết quả của mối tình đẹp ấy.
Nhưng rồi, như thể số trời đã an bài, họ chỉ đi được cùng nhau một chặng đường ngắn ngủi và chia tay. Khi đó Lâm 6 tuổi, độ tuổi đủ lớn để hiểu mọi chuyện. Nhưng anh không bao giờ trách móc cha mẹ mình bởi anh cho rằng, khi một mối tình tan vỡ thì có nghĩa là mỗi người trong cuộc đều có một lý do riêng, có thể tình yêu đã hết, có thể quan niệm sống không hợp và một lý do đơn giản là vì định mệnh. Đó là một cuộc chia tay đầy văn minh. Anh ở với cha, đạo diễn Doãn Hoàng Giang, vì mẹ anh khi đó đã có người đàn ông khác.
Lâm ở với một bác giúp việc trong ngôi nhà trên phố Huế. Mẹ anh ở phố Nguyễn Gia Thiều. Một quãng đường ngắn để hai mẹ con gặp nhau, chăm nhau thường xuyên. Mẹ anh là người phụ nữ đẹp, chu đáo, bà dù không ở với anh nhưng tình cảm và sự quan tâm dành cho anh thì không có gì thay đổi.
Bà vẫn thường xuyên sang dạy anh học, cho anh ăn, tắm táp và chơi cùng anh. Lâm bảo, sự đổ vỡ của cha mẹ, dù không đứa con nào mong muốn, song đối với anh, đó là một sự an bài giúp anh tự lập từ rất sớm. Anh biết cách tự lo cho mình, tự ngủ, tự chơi, tự tìm đến những trò tiêu khiển cùng bạn bè trên phố.
Cuộc sống tự do đã mang lại cho anh nhiều cơ hội được thả sức bay bổng cùng chúng bạn, những trò chơi thơ bé, những đêm cả phố mất điện lũ trẻ con lôi chiếu ra hè phố ngủ, muỗi cắn đầy tay… nhưng nó là ký ức không bao giờ nguôi ngoai để anh thể hiện nó trong những tác phẩm hội họa như một phần đời sống.
Cũng chính cuộc sống tự do đã kết nối anh cùng những người bạn để anh có một ngày trở thành họa sĩ như hôm nay. Doãn Hoàng Lâm kể: “Năm cấp 3, tôi hay đi chơi với một người bạn vẽ đẹp lắm. Một hôm cậu ấy rủ tôi cùng đến nhà thầy cậu ấy, họa sĩ Phạm Viết Song. Tôi chỉ nghĩ đi cùng cho vui, ai ngờ đến nhà thầy, thử vẽ nguệch ngoạc vài nét đầu tiên, tôi đã thấy thích. Hồi đó, tôi mải chơi lắm, chả đam mê thứ gì cụ thể, nhưng khi cầm cây cọ, lại thấy có sức hút kỳ lạ, vậy là xin thầy học vẽ, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy niềm đam mê của mình”.
Năm 2014 vừa qua anh ra mắt triển lãm “Xác phàm” với 14 bức tranh nhận được nhiều lời khen của bạn bè trong giới.
Doãn Hoàng Lâm là một họa sĩ trẻ thành công và tự tin, anh bước đi bằng chính sự nỗ lực của mình, để thoát ra khỏi cái “bóng” của người cha đào hoa và tài năng Doãn Hoàng Giang. Anh bây giờ cũng đã có gia đình, luôn làm tròn nghĩa vụ của một người cha đầy trách nhiệm và chu đáo với vợ con.
Anh bảo, cuộc sống bây giờ quá nhiều bất an, nó không lãng mạn và đẹp như tuổi lên 6 thuở xưa của anh, một cậu bé lên sáu đầy non nớt nhưng đầy tự tin với thế giới thiên nhiên và cuộc sống đầy sắc màu của một gia đình nghệ sĩ.
Anh nhớ đến bàn chân và con đường với những buổi đi bộ suốt cả buổi chiều đầy nắng gió từ nhà của bố đến nhà của mẹ, rồi lại từ nhà của mẹ về nhà với bố với đầy ắp kỷ niệm và ký ức ngọt ngào. Họ đã có những khoảng trời riêng nhưng luôn cố gắng để anh không bao giờ cảm thấy thiệt thòi hay mất mát. Họ dù chia tay nhưng vẫn có những cuộc trò chuyện đầy văn minh giữa những người bạn, giữa đạo diễn và diễn viên, giữa hai người cha và mẹ để có thể bù đắp tất cả cho anh những điều mà họ nghĩ là chưa dành đủ cho cậu con trai bé bỏng.
Doãn Hoàng Lâm bảo, điều duy nhất anh làm được cho cha là vẫn chăm sóc ông chu đáo khi trở trời ông ốm đau với tuổi già và với mẹ, điều anh làm được là anh đã vào miền Nam để chăm bà được một tháng rưỡi trước khi bà qua đời vì bị tai biến, dù bà nằm đó không hề biết đến thế giới xung quanh, có lẽ cũng không biết đến sự hiện diện của đứa con trai duy nhất của bà trong chặng cuối cuộc hành trình trên cõi đời này.
Lâm bảo, hạnh phúc lớn nhất là Lâm đã thiết kế và xây được cho bà một ngôi mộ giản đơn nhưng đẹp và lạ tại nghĩa trang TP. Hồ Chí Minh mà với sự thấu hiểu mẹ, anh nghĩ rằng bà mãn nguyện…