Vết căn nguyên
Hơn 36 bức tranh qua những tựa đề: Cuồng nộ, Đoạn trường, Đường tròn vòng sinh, Đường vây tội lỗi, Giai cảm sống, Giao hưởng thanh âm, Giọt linh hồn rơi vào đêm, Gọi hai tiếng âm dương, Hủy diệt lòng bàn tay đen, Lời độc địa, mắt lá, Nhìn sự rỗng không của thế gian, Những hạt giống nẩy mầm, Ô vàng trên ngôi vị quyền lực… gần như ở mỗi tác phẩm đều mang những nỗi dày vò, trăn trở khốc liệt về tình yêu, cuộc sống và sự sáng tạo.
Họa sĩ Huỳnh Lê Nhật Tấn |
Tự sự về những tác phẩm mỹ thuật mới ra đời, trên trang facebook của Tấn thường kèm theo những dòng thơ tự do. Nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh, đã chia sẻ những đồng cảm về “Vết căn nguyên”: Tranh Tấn suốt một thời gian dài luôn ở trong tình trạng căng thẳng, ngấp ngứ đến mức bị sốc màu, bị đe dọa của một nghệ sĩ nhạy cảm, đa lụy có thể bật ra, chạm tới của quá nhiều vấn đề.
Hơn 20 năm trước, trong một lần ghé thăm đứa em trai út, gặp lúc khó khăn đang mở một trại nuôi gà kiếm sống qua ngày tại Cẩm Châu - vùng ngoại thành Hội An, tôi thật bất ngờ, khi nhìn thấy nơi đây - từ một chái tranh che tạm kề cận trại gà giăng đầy những bức tranh sơn dầu bề bộn, vẽ dở dang… một gã thanh niên tóc tai rối bù, dừng tay, bước ra chào hỏi. Em trai tôi giới thiệu: đây là người bạn họa sĩ ở Đà Nẵng vào chơi, ở lại vài tuần để tìm cảm hứng sáng tác…Và đó là lần đầu tiên tôi gặp Huỳnh Lê Nhật Tấn. Để rồi nhiều năm về sau, tôi không còn ngạc nhiên khi biết Tấn không chỉ dấn thân hết mình vào con đường hội họa, mà còn tạo dựng một cõi thi ca, cùng những khát vọng lạ lùng…
Tấn có một khởi đầu thuận lợi, bởi là con trai của ông chủ Nhà xuất bản Da Vàng, nơi đã cho ra mắt hàng loạt tác phẩm văn học nghệ thuật của Đà Nẵng thời trước 1975, từng giới thiệu những tên tuổi đình đám như: Nguyễn Nho Nhượn, Đinh Trầm Ca, Luân Hoán, Thái Tú Hạp, Nguyễn Đông Giang, Thiếu Khanh, A Khuê, Lương Thái Sĩ… Do đó, cái không khí gia đình cùng những mối liên hệ xung quanh, chắc hẳn có những tác động, ảnh hưởng nhất định đối với Tấn.
Ở lĩnh vực thi ca, Tấn như kẻ lữ hành tự chọn cho mình một lối đi hoang mạc, không mấy kẻ đồng hành, hay nói đúng hơn là dòng thơ khô khốc, khó hiểu… mà ngày nay thường được gọi là hậu hiện đại. “Gió rít truyền con chữ vô hình vo tròn bay/tôi không còn lựa chọn là cất tiếng cười điên dại/Tôi vẽ đã lau đi hơi mù trên kính khung cửa sổ bụi/nước mắt đông đợi sang mùa chảy…”(Đám khói hỗn loạn).
Ở mảng sáng tác mỹ thuật, cuộc triển lãm tranh đồ họa “Những góc lặng” của Huỳnh Lê Nhật Tấn trưng bày tại Đà Nẵng và Hà Nội vào năm 2009, được xem là “phổ” những ý tưởng thơ thành đồ họa, mà theo Tấn: “vì tập thơ có nhiều hình ảnh, có nhiều “tâm sự” mà ngôn từ không nói hết được, nên tôi đành chuyển sang đồ họa, với hy vọng là nó sẽ thoáng đạt và dễ gần hơn. Qua cách tôi nhìn vào đời sống đô thị hiện đại, tôi hy vọng mình có thể nói lên được thân phận của những cuộc đời bị hoàn cảnh sống làm đổi thay chóng mặt. Đến với triển lãm này, đơn giản là tôi muốn mang thơ vào phạm trù khác. Thơ tôi trình diễn và sắp đặt theo sơ đồ hình tôi vẽ. Một câu thơ được mường tượng bằng đồ họa vi tính và sẽ được hoàn thiện dần dần trong cách cảm, cách nghĩ của người xem.