Một nét trà sen Tây Hồ
Phố tràn ngập sắc hồng, sắc trắng và hương thơm tinh khiết, dịu dàng của sen cũng là lúc trên khắp các trang mạng hình ảnh một mùa sen mới của Hà Nội liên tục được cập nhật. Đây cũng là lúc sớm sớm chiều chiều, các ngả đường đổ về Hồ Tây lúc nào cũng nhộn nhịp. Người trẻ đưa nhau đến thưởng ngoạn, chụp ảnh chơi, thư giãn cũng có. Người mẫu tạo dáng cho các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng có. Có cả những đôi uyên ương kéo bạn bè, dịch vụ lên ghi lại những khoảnh khắc vàng khởi đầu cho “trăm năm hạnh phúc”. Rồi thì các gia đình đưa nhau lên hóng gió, các ông già bà cả dạo chơi hít thở không khí trong lành. Dù đông đúc đến ồn ào nhưng kỳ lạ thay, cái không gian đầm sen lộng gió ấy như được thanh lọc bởi một chiếc máy khổng lồ và vô hình nên cứ ngát lịm, thanh tao đến kỳ lạ. Ai bảo Hà Nội chật chội và xô bồ, ai bảo Hà Nội thiếu vắng những chốn hòa đồng với thiên nhiên, những địa điểm vui chơi công cộng hấp dẫn thì cứ bảo người đó lên với Hồ Tây vào mùa này. Tất nhiên, chỉ một sen Hồ Tây thôi chưa hẳn là nhiều. Nhưng có thêm sen Hồ Tây, Hà Nội cũng thi vị thêm nhiều lắm. Đây cũng là lúc chẳng cần phải chờ, người bạn bên Nhật cũng email về cho tôi như mọi năm, dặn dò thể nào cũng phải mua bằng được mấy cân trà sen Tây Hồ chính hiệu gửi sang xứ sở hoa anh đào cho bạn.
Sen Tây Hồ. (Ảnh: Ngọc Tâm)
Bạn không sinh ra tại Hà Nội, nhưng những năm sinh viên sinh sống học tập tại đây, bạn đã bị vẻ đẹp của sen Hồ Tây hút hồn. Bạn cũng là người hay uống trà, uống nghiện và đến độ "sành". Tuy chẳng bằng các bậc cao nhân trong "Chén trà sương" của cụ Nguyễn Tuân, trình độ ẩm thực đến mức uống một ngụm biết đáy cả hộp trà có lẫn vỏ trấu. Song hầu như các loại trà trên thế gian, từ rẻ đến đắt, từ nội đến ngoại bạn đều đã thưởng thức và phân biệt được. Cuối cùng, bạn "kết" nhất trà sen Hồ Tây. Bạn bảo, không hẳn vì nó “ngon nhất trần đời” mà bởi, uống trà sen chính là thưởng thức thật sự. Cả hương lẫn sắc, cả màu lẫn vị, cả sự tinh tế, thăng hoa khi được hít hà cái mùi thơm thanh tao, nhấp một chén mà như thấy được cả hồ sen trước mắt vậy. Cái sự sảng khoái, nhẹ nhõm lâng lâng ấy, có bỏ ra bao nhiêu tiền bạc cũng chẳng dễ gì có được. Khoái nhất là được tự tay mình đi thuyền ra giữa đầm từ chiều hôm trước, chọn lấy một bông sen to, thơm và dày cánh, tách từng lớp cánh ra, mỗi lớp cánh hoa rắc vài cánh trà hảo hạng (loại trà mộc, chưa từng tẩm ướp hương liệu gì). Chỉ rắc ít một thôi, đừng tham, vì phàm những thứ tinh túy thì chỉ nên thưởng thức nhấm nháp thôi chứ đừng bao giờ cầu lấy no, lấy chán kiểu phàm phu tục tử. Rồi khe khẽ buộc bông hoa ấy lại, thong thả chèo thuyền ra về. Qua một đêm trăng thanh gió mát, hơi sương phảng phất, khí đất trời như hội tụ cả vào đài sen ấy. Sáng sớm ra, khi mặt trời chưa mọc đã se sẽ chèo thuyền ra, hứng lấy cả những cánh chè và những giọt sương còn đọng lại trên hoa mang về chế thành ấm trà sen, chầm chậm nhấp từng ngụm nhỏ, thì cảm giác ngọc dịch quỳnh tương trên thiên giới cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Bạn xa Hà Nội, sang Nhật lập nghiệp, trong rất nhiều nỗi nhớ, có một niềm thao thiết, tiếc nuối khôn nguôi về những chén trà sen. Ngày bạn đi, trong hành trang của bạn, thấy có mấy cân trà sen khô ướp sẵn, tôi tưởng bạn mang đi để uống dần, không ngờ bạn bảo: của ngon phải chia cho bè bạn chứ. Ý bạn muốn nói, đây như quà ra mắt những người bạn mới. Tôi đã tỏ ý e ngại. Ở một đất nước công nghiệp như Nhật Bản, mọi thứ đều được đóng gói, ghi nguồn gốc và hạn sử dụng đàng hoàng, nhất là đồ ăn thức uống, vậy thì một thứ trà trông thủ công, chẳng có gì đặc biệt, được bọc trong những bịch nilon cũ kĩ, liệu thứ "thời trân" của mình có được đón nhận nhiệt tình hay không? Nghe tôi nói thế, bạn cũng băn khoăn. Nhưng rồi, mấy tuần sau, khi đã ổn định chốn ăn ở và công việc, bạn vội gọi về cho tôi báo, mấy cân trà sen bạn mang sang đã hết bay. Người Nhật tuy tác phong công nghiệp nhưng cũng rất trân trọng những thứ được làm thủ công, tỉ mỉ bằng đôi bàn tay khéo léo. Bạn bảo, khi đi sang nước ngoài, cũng giống như phở, như nem, trà sen tuy chỉ là một thức uống, nhưng góp phần không nhỏ để giới thiệu với bạn về tinh thần ẩm thực, về văn hóa, hồn cốt của dân mình, tổ quốc mình. Trà sen Tây Hồ không hổ danh nhiệm vụ "đi sứ", khiến bạn tôi được tự hào.
Thế là, năm nào tôi cũng phải đi tìm mua trà sen để gửi sang cho bạn, vừa để bạn biếu bạn bè, người quen vừa để bạn thưởng thức dần dần. Khắp Hà Nội, tìm mua trà sen Hồ Tây không khó. Thậm chí lên mạng, chỉ cần gõ từ khóa là hiện ra rất nhiều địa chỉ khác nhau. Nơi nào cũng cam đoan trà sen Hồ Tây chính hiệu. Có nơi còn được rỉ tai rằng chuyên làm trà sen phục vụ "ngoại giao". Tất nhiên, giá cả mỗi nơi cũng khác nhau. Có khi 1 triệu đồng/ kg, cũng có khi phải đến 4, thậm chí 5,5 triệu 1kg, chẳng bớt đồng nào. Sen chỉ có một mùa nhưng trà bán quanh năm. Và bạn tôi chỉ tin tưởng đúng một hàng ở phố..., bạn cũng nhất định chỉ mua trà vào đúng mùa sen. Bạn bảo, có như thế uống chén trà mới cảm nhận được sự "nóng hổi", cũng còn để biết thời tiết nắng mưa của Hà Nội mùa này như thế nào nữa.
Uống trà mà biết được thời tiết nắng mưa của nơi ướp trà, phơi trà cách cả mấy múi giờ, có lẽ chỉ bạn tôi mới cảm nhận được đến vậy.
Như Trang